You are not connected. Please login or register

[Truyện] Của một người Les...

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Shin

Shin
Thánh chém gió

(Copy từ blog của Kin mà chưa hỏi tác giả-nếu tác giả có phát hiện thì cho ngàn lần sorry)

Con bé gọi cho tôi vào một chiều thứ bảy, tôi mới nghỉ làm và lên kế hoạch ngày mai đi chụp ảnh cùng một người bạn. Tôi cũng hơi bất ngờ, đã từ lâu ít có đứa con gái nào kém tuổi gọi điện cho tôi, trừ mấy con bé thân thân cùng lớp học tiếng anh buổi tối. Đơn giản, chúng nhìn tôi như một giống sinh vật bệnh hoạn, sẵn sàng lao vào chúng như một con thú. Còn về phần tôi, vâng một đứa con gái les xịn, có ai hiểu, da thịt chúng dù thơm tho đến mấy, mời tôi chưa chắc đã thèm thịt. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu thế, chỉ có tôi mới đủ biết mình cần gì, không phải là thứ nhục dục trên giường, cũng không phải là thứ tình cảm mang tên đôi lứa. Tôi thích uống cafe cùng mấy người bạn trong công ty, đi chụp ảnh hay ngồi gõ một số truyện ngắn hay thơ mà tôi xuất thần nghĩ ra được. Tôi cũng hay đi lang thang trên các con phố, nắm bắt chút cảm giác nào đó của một không gian rộng rãi mang lại...chỉ vậy thôi. Vậy mà, phá vỡ khoảng im ắng đó...là tiếng chuông điện thoại của con bé.

Con bé ngày trước học cùng truờng tôi, sau tôi hai khoá. Tôi quen nó được vào một buổi sáng. Tôi đi mượn sách thư viện, tôi nhường cho nó cuốn sách mà chúng tôi đều muốn mượn. Nó cười, nụ cười nó tươi rói, tôi đề nghị được chụp ảnh nó và chúng tôi đi uống cafe. Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì hơn, nhưng những cái mồm bạc phếch chẳng kém gì du đãn với chúa của bọn học sinh cùng lớp đã kháo nhau cái bí mật của tôi, tôi bị les...con bé xa lánh tôi.

Con bé hẹn tôi ở quán cafe chúng tôi hay ngồi ngày trước, tôi, không ham thích, không nghĩ ngợi nhiều, chỉ tò mò đôi chút, tôi khoác ba lô, ném vào đó máy ảnh và một chai nước trong tủ lạnh, định bụng gặp con bé xong sẽ hẹn anh bạn đi chụp luôn.

Con bé ngồi đó, suýt nữa tôi tưởng nhầm người, không phải con bé trắng hồng, tròn lẳn nhưng không béo với nụ cười tươi rói hằn sâu theo nếp mắt ngày xưa, con bé giờ đây, với thân hình khẳng khiu, nước da nâu đen bẩn bẩn, ý nghĩ của tôi lúc ấy chỉ là, giả nhiên nếu con bé có nằm trong lò sưởi hay đứng im giữa cánh đồng mà đuổi chim chắc cũng chẳng ai thắc mắc.

Tôi làm ra vẻ hơi ngạc nhiên về cái ngoại hình của nó, nó cười tôi, bảo tôi lỗi mốt rồi, con bé bảo đã phải cố gắng rất nhiều để có nước da nâu gợi cảm và khẳng khiu như siêu mẫu Naomi thế này. Tôi cười, nụ cười may mắn không châm biếm, chỉ là thắc mắc nhỏ nhỏ, chị tôi cũng có một nước da nâu nhưng tôi thích cái nước da của bà ấy biết bao, nó nâu đều và nhìn vào đó, người ta cảm thấy bị cuốn hút, bị say mê như một thứ mật ngọt...vậy mà...con bé làm tôi phải phì cười.

Tôi hỏi han con bé, làm ra vẻ một người chị lâu ngày không gặp quan tâm đến đứa em nhỏ, nhưng cái nụ cười xảo ác của con bé làm tôi chỉ muốn cầm gạt tàn đập vỡ cái thân cây khẳng khiu ấy. Tôi nhớ lại cái khoảnh khắc tôi đọc mảnh giấy nó để lại cho tôi trong ngăn bàn: "Chúc chị yêu vui vẻ nhé, em không phải đối tượng đâu, cả đời chị cũng không được hạnh phúc đâu, đồ bệnh hoạn". Lúc ấy tức, về sau thấy buồn cười cho một thời trẻ con, sau này lại thấy tức khi nhìn cái nụ cười ấy. Tôi bỏ qua chi tiết nụ cười, cố hoà vào cuộc vui giả tạo do cả hai bày lên này...nhưng...nó bật khóc.Tôi hơi sững sờ,tôi cúi xuống, cố nhìn vào gương mặt nó, mặt nó đỏ gay...nó nấc lên. Người yêu em chia tay em rồi chị ạ, nó có một con khác... mà con ấy, nó có hơn gì em. Thoạt đầu còn thấy thương cảm, nhưng sau khi nghe nó nói câu ấy, tôi chỉ muốn cười thật to, phá vỡ cái bầu không khí ấy ra trăm mảnh. Hơn gì em hả em yêu, em như một khúc củi khô quắt, nếu đúng nhu những gì em nói, thì chả lẽ, con bé kia như một khúc củi đã cháy rồi.

https://soulles.123.st

Shin

Shin
Thánh chém gió

Tôi cố nhìn, an ủi con bé bằng một giọng đặc sệt dịu dàng giả tạo. Con bé ngừng khóc, nhìn tôi bằng cặp mắt long lanh, cái cặp mắt ấy bình thường, không đẹp, không xấu... nhưng tôi nhìn nó như lồi ra, trợn lên... làm tôi phát kinh. Tôi rất sợ loại gái nông cạn, chỉ biết một mà không biết hai, biết mình mà không biết người, sơn sớt nói người khác mà không nghĩ đến mình... và... con bé này... tôi xếp vào loại ấy. Miệng nó bắt đầu tua nhanh, gương mặt nó như đưng đưa hết theo câu chuyện, cảm tưởng vứt lên cái bàn xoay của thợ gốm, tôi cũng có thể xoay theo đủ mọi hình thù. Giả như... một cái lọ dài có một khoé miệng rộng ngoạc và những con mắt lồi ra trắng hếu...

Ít nhất, sau câu chuyện này, tôi cũng chốt lại một câu... con bé buồn vì bị người yêu bỏ, nó tìm đến tôi để an ủi. Tôi đứng dậy, bảo nó phải về trước, cảm thấy rõ cái không khí xộc vào mũi này có một mùi vẩn lên... tanh tưởi. Nó nhìn tôi không chớp, đề nghị tôi đưa nó đi vài vòng. Tôi mặc nhiên chấp nhận, không cho phép mình vô tình qua với một con bé chớm bước vào đời, với cành củi khô lạc giữa dòng xoáy . Thôi thì cứ gọi nó là củi khô đi...

Củi khô ngồi sau tôi, nó nhìn lên bầu trời... câu nói của nó làm tôi giật mình: "Trời xanh trong quá, thấy mình lồng lộng". Câu nói làm tôi không tin là đứa con gái ấy đang nói, tôi cười thầm, cũng có thứ đáng để xem ấy chứ. Tôi dẫn nó đi khắp nơi, nó hưởng ứng theo những mơ mộng của tôi, thỉnh thoảng bày cho tôi một số ý tưởng về các góc chụp. Có lúc, nó hái một bông hoa bên vệ đường, tôi chụp ngay cảnh ấy, một bông hoa trên cành củi khô, như một dấu trăng trắng trên một vệt nâu đen. Tôi mỉm cười, cũng đẹp đấy, cành củi cũng có cái duyên của nó. Tôi giật mình xem lại bản thân, thấy mình cũng quá khắc nghiệt.

Sau này, cành củi năng đến nhà tôi làm việc nhà và xem phim cùng tôi. Những bộ phim kinh điển tôi xem đi xem lại hàng trăm lần, cái thói quen bà già ấy làm người ta hay chán, vậy mà Củi khô ngoan ngoãn xem cùng tôi, ra điều hưởng ứng nhiệt tình lắm. Tôi cũng thấy hay hay nên dạo này đi cùng nó nhiều. Dần dần, thân với nó.

Tôi không có bất kì một ý đồ nhục dục nào cới con bé. Tôi cảm thấy nó như một vệt cuộc đời, đến và chơi vui vẻ. Nhưng còn nó... nó có ý đồ gì ấy với tôi. Tôi cảm thấy vậy... và khẳng định... khi nó dựa vào lưng tôi khi ngồi sau xe... thì thầm: "Hình như em yêu chị mất rồi". Tôi không nói gì, dừng xe, nhìn vào đôi mắt nâu không còn trợn lên của Củi. Tôi cười phá lên, bảo rằng, tôi có phật căn và sắp đi tu rồi. Tôi không yêu con bé, tôi chắc chắn điều ấy.

Tôi cũng không hiểu mình ra sao, từ khi mới biét mình bị les, tôi cảm thấy cuống cuồng, một thời gian dài tìm sex về xem, rồi thuê hẳn hai đứa les về làm tình trước mặt mình... vậy mà... cảm hứng nhục dục trong tôi không có lấy một ít, cũng nghĩ đến chuyện đi tu... nhưng lại thôi... còn thèm lắm... em rượu và em thịt chó.

Củi kể cho tôi nghe, rằng người đàn ông nó từng yêu là người có trách nhiệm, tuy chia tay nó nhưng vẫn hỏi han quan tâm đến nó, vẫn buồn khi nó gặp chuyện không vui. Tôi thấy rõ, nó cũng thật may mắn.

Tôi dành thời gian nhiều hơn một chút cho Củi. Cho nó đi chụp ảnh cùng, đến nhà chơi thoải mái. Thậm chí, đi uống cafe cùng mấy anh em ở công ty, tôi cũng cho nó theo. Tôi còn hay mua đồ ăn cho nó, tặng nó một số đồ dùng mà tôi thấy hay hay khi gặp trên đường.Nó là đứa em dần già thân thiết.

Đã một tháng chúng tôi gần nhau, chơi với nhau vui vẻ. Thứ bảy này, nó dẫn tôi đến một nơi, đó là quán cafe chúng tôi chưa bao giờ đến. Phong cách quán cũng hay, nhìu lớp đệm rộng nối với nhau, chiếc bàn nhỏ tí,quán như chỉ dùng để nằm là chính. Tuy vậy, chẳng có ai nằm. Hoạ chăng, họ sợ công an xộc vào đây, bắt gặp những cảnh không ưng ý... hoặc giả cảnh ấy xảy ra rồi... và chẳng ai dám nữa... kệ... tôi thu mình trong cái góc của mình,ôm cố Dimah bạc hà nóng.Củi chạm nhẹ vào tay tôi làm tôi hơi giật mình, nó nắm lấy, cứ thế... hai tay nó nắm chạt nhìn đôi tay tôi vừa nghiền ngẫm vừa nói chuyện. Tôi cảm tưởng, nó như một kẻ cắp, trên tay tôi nếu có cái nhẫn kim cương, nó sẽ đưa lên miệng mà cắn đứt ngón tay tôi mất. Tôi là vậy, hay tưởng tưởng những điều khắc nghiệt và kì quặc.

https://soulles.123.st

Shin

Shin
Thánh chém gió

Chúng tôi ngồi hì hà bên cốc trà một lúc thì... bất ngờ... một người đàn ông đi tới từ phía chiếc bàn còn đang dở laptop. Tôi chào anh ta và cười, anh ta nhìn tôi và... không cười, anh đánh mắt sang phía Củi khô. Nó cười ranh mãnh, nhìn anh và nhìn tôi. Anh ta hỏi nó tôi là ai, nó cười ranh mãnh lần nữa: "Người yêu em". Tôi không bất ngờ vì câu nói này,nhìn sâu trong nụ cười và ánh mắt nó,tôi đoán được câu nói ấy. Anh ta nhìn tôi, nhìn vào mái đầu ngắn lởm chởm của tôi, vào cái khuyên một bên tai và quần áo chả mang nổi một vị đàn bà. Anh ta kéo con bé dậy, lôi xềnh xệch ra ngoài... tôi ngồi đợi... hơn ba mươi phút... con bé gọi điện: "Chị ơi! cảm ơn chị nhé, hoá ra anh ấy vẫn cần em". Tôi thở dài... đầu mông lung, rồi con bé sẽ còn phải khóc nữa...

Nói đoạn, tôi xách ba lô đi về... nụ cười ranh mãnh và đôi mắt của Củi khô... tan vào cốc trà... nguội dần...

The End

https://soulles.123.st

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết