Đã tới San Francisco thì không thể quên đến Golden Gate.
_ Thiên Ý, bên này nè cháu.
Nó nhí nhảnh chạy đến bên cạnh cậu chụp hình với cậu nó. Nhìn cái vẻ hoạt bát và hồn nhiên của nó, ai tin được là nó đã 18 tuổi nào ?
Thật là trùng hợp. Trùng hợp đến lạ lùng.
_ Nè ! Nè ! ĐIẾC HẢ ???
Cô giật thót mình, quay lại nhìn đứa bạn đang mặt mày xưng xỉa:
_ Chị hai nhà tôi bữa nay hồn để đâu thế hả ? Lại chụp hình kìa.
_ Ờ…..ờ……..đợi tao……….
_ Ê ! Không được đi.
Con bạn níu tay cô lại. Cô bất ngờ vì thái độ lạ lùng của đứa bạn.
_ Đã bảo đợi tao mà. Mày làm gì vậy ?
_ Đi đâu thì đi nhưng đưa máy ảnh đây.
Cô vội vã đưa máy ảnh cho con bạn rồi chạy tới chỗ nó.
_ Em……Thiên Ý.
_ Á, chị là người bữa trước đây mà. Không ngờ lại gặp chị ở đây.
Nó nhảy cẫng lên, tay bắt mặt mừng làm mặt người phụ nữ đỏ ửng.
_ Ờ………..tay…………..tay……….
Nó bỏ tay người phụ nữ ra, cái vẻ nhí nhảnh nhìn đáng yêu chết được.
Lại nói chuyện. Lại thất vọng khi nhìn nó khuất bóng trong chiếc xe.
Nó lại dậm chân xuống:
_ Trời ơi, tự nhiên cho chị ta biết địa chỉ nhà. Sao mấy ngày nay mình ngu quá vậy ?
Rồi nó thầm trách khí hậu ở San Francisco và đổ lỗi như đó chính là nguyên nhân cho cái sự ngu đột xuất của nó.
******************************************************
Thức ăn bữa nay lạc kinh khủng.
Cô lấy khăn chùi miệng.
Chai rượu vơi hơn phân nửa.
_ Mẹ ơi.
Cô bé con sà vào lòng mẹ nó, nũng nịu:
_ Con đói quá.
Người mẹ trẻ nở nụ cười hiền từ, bồng con mình ngồi lên ghế rồi chăm chút đút cho con bé ăn. Đôi mắt người phụ nữ buồn ngó xa xăm.
Cô đảo mắt ngó xung quanh.
_ Ba ơi, con thích ăn món này.
_ Mẹ ơi, chiều dẫn con tới nhà bạn chơi.
_ Con ghét nó.
Nhìn những ông bố, bà mẹ chăm sóc con mình từng chút một.
Lạc lõng.
Tiếng trẻ con cười xoáy vào tai cô, đánh mạnh vào từng dây thần kinh.
Đau đến chảy cả nước mắt.
_ Chị đi rửa mặt.
Cô vội vã đứng dậy.
*******************************************************
Thế là cứ mỗi khi rảnh cô lại đáp máy bay tới San Francisco. Nhiều đêm thức trắng chỉ vì mong ngày mai mau tới để được thấy mặt của….Thiên Ý.
_ Thiên Ý.
Cô vội vã gọi tên nó khi tới bãi đậu xe trong trường nó.
_ Ủa, chị……bất ngờ quá !
Nó tít mắt cười. Mỗi lần nó cười đều làm tim cô đập hụt một nhịp. Nhiều khi tim cô đau muốn khó thở chỉ vì cái nhìn vu vơ của nó.
Cô tìm cách để mong được nói chuyện nhiều hơn với nó, mong được nhìn nó cười nhiều hơn:
_ Chị làm bạn em nhé ?
Tính cách Thiên Ý vốn dễ chịu, lại thích kết bạn đây đó. Nó đồng ý ngay không cần suy nghĩ nguyên do.
_____________________________________________________
Bạn cô sinh con cô liền xin tới thăm và chăm sóc cho……….bạn ấy.
_ Sao mày tốt quá trời ?
Bạn cô trố mắt ngạc nhiên khi biết chuyện.
_ Bạn bè sinh đẻ tao lại vắng mặt được sao ?
_ Nhưng chuyện này………
_ Thôi không nói nữa. Tao đi lấy nước cho mày. À, lát nữa tao ra ngoài một lát.
_ Mày nói chăm sóc tao mà bỏ ra ngoài vậy đó hả ?
_ Tao đi chút về liền mà.
Đợi cô đi khuất, bạn cô nhìn ra cửa sổ lắc đầu than: “Bữa nay mặt trời chắc là mọc hướng Tây”.
______________________________________________________________
Lại nhắc tới Thiên Ý. Từ hồi qua đây nó ngoan lắm, hăng say tham gia vào các hoạt động tự nguyện do trường tổ chức, lại học hành đạt điểm cao không phụ lòng mong mỏi của cậu nó.
_ Cậu có thấy cháu học đâu mà sao điểm số…
Thì dĩ nhiên là sao cậu thấy được. Lúc nó chui vào trong phòng học bài, cậu nó toàn đi làm. Lúc nó ở trong trường thì lại càng không thấy được. Cậu nó chỉ thấy mỗi lúc nó ăn diện ra ngoài chơi với bạn bè thôi, làm mẹ nó nghe cậu “mách lại” lập tức gọi điện thoại nhắc nhở nó.
Học hành như điên, cặm cụi học hành, làm một con mọt sách chỉ biết học không biết chơi thì tuyệt đối không phải là tiểu thư Thiên Ý. Cả tuần học chăm chỉ đến cuối tuần nó bỏ hết mọi thứ sang một bên, khoác trên người những bộ cánh sành điệu đi chơi, party cùng bạn bè. Có những hè nó cùng bạn bè tới Los Angeles chơi. Ở đó cả đám tha hồ quậy phá, shopping,……..Lúc nó trở về thì cả một núi túi xách trên tay, còn thêm một đống đang được những chàng trai nghĩa hiệp trong nhóm xách vô phụ. Tội nghiệp cậu nó, nhìn thấy cả núi đồ, ông cậu ôm mặt than thở: “Trời ơi là trời ! Tiêu xài hoang phí thế kia !!!”
_ Đưa hết hóa đơn đây cậu kiểm tra.
…………………………
_ Sao ít quá vậy ? Cậu đã dặn là đi mua đồ thì phải……..
Cậu nó blah blah blah về những khoản mà nó tiêu phí một hồi sau thì ngưng. Tới lúc này nó cười bảo:
_ Mấy cái này con đâu có mua.
Hóa ra là lúc đi shopping nó tính mua cái gì thì các anh chàng người Mỹ trong nhóm bạn của nó đã thi nhau trả tiền cho nó, còn tặng thêm vài cái váy……khuyến mãi. Nhìn thấy sắc mặt trông phát tội của cậu nó, nó kiếm cớ chọc cậu thêm:
_ Mấy anh ấy nhìn đáng yêu lắm.
Cậu nó chán nản:
_ Cậu nói cho con biết, dân ở đây dễ yêu cũng dễ bỏ.
Chuyện là cậu nó từng yêu một cô gái Mỹ mắt xanh nhé, tóc vàng nhé, thân hình chuẩn người mẫu nhé. Hai người hạnh phúc cho đến khi cậu phải đi học ở tiểu bang khác suốt ba năm. Suốt những năm đó cậu đó như ngồi trên đống lửa khi nghe tụi bạn xầm xì: “phụ nữ Mỹ cô đơn quá là nó bỏ mày liền”, “phụ nữ ở đây đa tình lắm”. Vậy mà lúc cậu nó trở về thăm bồ, cô ấy vẫn ra đón cậu, vẫn yêu cậu như thuở nào. Khỏi phải nói cậu nó vui biết chừng nào, suốt ba năm trời không gặp mặt mà cô ấy vẫn chờ cậu nó. Bao chàng trai theo đuổi cô ấy vẫn dửng dưng, chỉ có mình cậu nó. Quá cảm động.
Hai người yêu nhau thêm chừng một tháng thì cô ấy đòi chia tay vì vừa nhận ra……đã yêu một chàng trai theo đuổi cô ấy lâu năm. Tội cho cậu nó vẫn còn ngơ ngác khi người yêu nói lời chia tay. Kể từ đó cậu nó kết luận người ở đây dễ yêu đễ bỏ.
_ Cháu thấy không ? Đừng yêu người ở đây…..Thiên Ý ? Cháu đâu rồi ?
Cậu nó quay lại tìm nhưng đứa cháu yêu đã bỏ lên lầu tự lúc nào không hay. Núi đồ cũng không cánh mà bay.
_ Cậu kể chuyện nãy giờ cháu không nghe sao ?
Ai thèm nghe chuyện nhảm nhí đó chứ ?
_ Cháu lại đi chơi ?
_ Dạ.
Nó hí hửng mặc cái váy vào người, nhìn qua nhìn lại rồi gật đầu đắc ý. Đúng giờ đã có người đến đón nó đi.
_ Chị chờ lâu không ?
_ Không đâu, em lên xe đi.
Những dạo gần đây nó ít đi chơi với bạn bè nó mà chuyển sang đi chơi với chị, người phụ nữ vô tình đụng trúng nó ở sân bay. Hôm nay nó rất đẹp, chị nhìn nó say mê và chăm chú không thể tả.
_ Chị. Trễ giờ rồi. Lái xe đi chị.
Cô giật thót mình, nãy giờ hồn cô để đâu đâu không.
Nhìn nó cười, hai má cô đỏ ửng. Mỗi khi nó nói lí nhí, tim cô ngừng đập, mọi cử động ngưng lại chỉ còn mỗi thính giác hoạt động không ngừng nghỉ. Và khi má nó ửng hồng vì mắc cỡ, cô như chết lịm người.
*************************************************
_ Chị xin lỗi, để em chờ lâu.
Người mẹ trẻ lắc đầu, cúi đầu buồn bã suy tư.
_ Con gái em đâu ?
Không đợi người trả lời, cô quay qua nhìn con bé chơi đùa với lũ bạn rồi quay lại nhìn nó. Nhìn chăm chú vào trong đôi mắt dường như vô cảm chỉ còn lại nỗi niềm của người làm mẹ. Đôi mắt không còn ánh lên sự say sưa và hứng khởi sau mỗi lời nói.
Đã chững chạc lắm rồi. Đôi mắt của một người làm mẹ, và làm vợ.
Cô nhắm mắt lại. Để những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, gột rửa một nỗi niềm mang tên…………..quá khứ.
Bên tai cô văng vẳng một giọng hát. Tiếng hát này……….
…….không phát ra từ hiện tại…………
…………….từ trong trí nhớ của cô. Trí nhớ về những ngày êm đềm……..
Tiếng hát ngân nga một đoạn nhạc ngắn. Quen thuộc quá, chỉ là không nhớ nổi tên đoạn nhạc. Tiếng hát trầm và sâu lắng, len lỏi trong từng ngõ ngách não bộ, vừa xa xăm vừa thân thuộc. Tiếng hát như xoa dịu nỗi đau của người phụ nữ đang mệt mỏi vì vết thương gây ra bởi vật nhọn, như xoa dịu nỗi buồn của người phụ nữ mỗi khi có chuyện không vui, xoa dịu sự nặng nhọc do công việc mang lại.
Đau đến xé lòng. Nước mắt trào ra khi cô nhận ra tiếng hát là của ai. Của một người con gái thường ôm cô vào lòng, hát cho cô nghe.
Đau muốn vỡ vụn cả trái tim. Cô nghĩ đến chuyện xa xưa. Đau đớn thay. Khi nhận ra cô ít khi nghĩ đến giọng hát ấy. Ít khi nghĩ đến người con gái ấy.
****************************************************************
Ánh sáng ấm áp từ trần nhà tỏa xuống. Mang theo đó một cảm giác yên bình.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn nó không ngừng.
Tim nó chợt sai nhịp.
_ Chị ơi, không hiểu sao…….
Cô chăm chú lắng nghe. Càng làm nó thẹn thùng không muốn nói.
Phải gắng lắm nó mới cất tiếng lí nhí:
_ Mỗi lần gặp chị, em….kì lắm……..
Nó không biết cảm giác trong nó lúc này là gì nhưng nó tự nhủ phải kiềm cảm giác này lại. Nó không thích cảm giác này chút nào.
_ Em làm sao ?
Cô cảm thấy có điều gì đó cần phải hỏi, cần phải làm rõ ngay lúc này. Cô hối thúc nó làm nó càng lúng túng hơn. Nó thỏ thẻ:
_ Em……..giống như người say rượu ấy. Chị ơi, em không muốn vậy đâu.
_ Em có muốn hết say không ?
Nó vội gật đầu, mắt chăm chú nhìn cô. Cô tiến lại gần nó:
_ Chị chỉ cho em cách này.
Cô run run đặt lên môi nó một nụ hôn. Từ từ. Chầm chậm. Rồi gấp gáp.
Như muốn nuốt chửng môi nó.
Nó sững sờ, mở to mắt ra nhìn cô. Bàng hoàng.
Hai mắt nó từ từ khép lại. Hôn trả một cách say đắm, và càng hôn càng tham lam không muốn ngừng.
Không kềm chế được. Cô hôn trả mãnh liệt.
Trong vô thức, cô đưa tay lên mái tóc đen nhánh của nó. Một cảm giác mát rượi bao quanh bàn tay. Những sợi tóc mềm mại tỏa ra mùi hương dễ chịu khi môi cô di chuyển đến gần. Rồi môi cô di chuyển đến bờ vai trần đang mời mọc khiêu gợi.
Cúi xuống.
Di chuyển chầm chậm.
Đê mê. Như thứ rượu ngọt mát lịm đầu lưỡi.
Nó như ngất đi trong men nồng của thứ rượu lạ lẫm.
Quá lạ lẫm.
Đã say. Và còn say hơn.
_ Làm người yêu chị nhé ?
Tiếng thì thầm lọt thỏm trong không gian tĩnh lặng.
Không có tiếng trả lời.
Chỉ những cái hôn đáp lại mãnh liệt.
Những ngày đầu yêu nhau, thế giới của nó và của cô như hòa làm một. Cô giới thiệu nó với bạn bè thân quen. Bạn của cô đa số đều dễ mến, nhìn thấy Thiên Ý là xúm lại ghẹo con bé:
_ Sao em yêu nó ? Yêu anh nè.
_ Yêu chị nè bé.
_ Đừng, yêu anh nè.
_ Nó có vợ rồi. Em đừng tin nó.
_ Lâu lâu kiếm cô tình nhân bé bỏng thôi mà.
Nó nở nụ cười giòn tan, nét rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt.
_ Bạn của chị vui tính thật !
Cô cười méo miệng cũng bởi những trò đùa kì cục của tụi bạn. Thường ngày tụi nó ngoan lắm mà, sao cứ có Thiên Ý là liền giở chứng ??? Thiên Ý cũng dễ tính, tinh nghịch đùa lại những trò đùa của bạn cô.
Có những buổi tụi bạn cô kéo con bé lên xe:
_ Cho tụi tao bắt cóc cô bồ bé bỏng của mày chút nghen !
_ Tụi bay tính làm gì Thiên Ý ?
Ra là tụi bạn kéo con bé đi chơi, vậy mà làm cô lo lắng suốt……ba tiếng.
Thế còn bạn bè của Thiên Ý ?
_ Sao em không giới thiệu chị với bạn bè em ?
_ Mình yêu nhau là đủ rồi, cần gì cho tụi nó biết.
Nó xua tay xóa tan những dự định làm quen với bạn nó của cô.